Ngày tôi biết mình mang thai, trời như tối sầm lại. Không phải vì tôi không muốn giữ đứa bé, mà vì bố của nó – ông Phan, giám đốc công ty tôi đang làm – đã có vợ cùng hai đứa con lớn gần bằng tôi.
Tôi ngu ngốc tin rằng ông ta yêu tôi, tin rằng sẽ có ngày ông bỏ vợ để đến với tôi.
Nhưng khi tôi nói mình có thai, ông chỉ nhíu mày, vẻ khó chịu:
– Em giữ thì giữ, nhưng anh không ly hôn đâu. Mọi chuyện… tìm cách giải quyết đi.
Giải quyết?
Với người đàn ông có thể mua bất cứ món hàng đắt nhất, tôi – và cái thai trong tôi – cũng chỉ là thứ có thể “giải quyết”.
Tôi trở về quê, khóc đến sưng mắt. Mẹ tôi ngồi lặng im, rồi thở dài:
– Con dại quá… Thế giờ tính sao?
– Con… không muốn phá.
Mẹ tôi quay mặt đi lau nước mắt. Bà không trách, chỉ thương.
– Vậy phải tìm người đứng tên bố đứa bé. Không thì đời con và cháu sau này khổ.
Chúng tôi nói chuyện cả tháng nhưng chẳng tìm ra ai. Đàn ông lạ thì ai chịu cưới một đứa mang thai với người khác? Còn những thanh niên trong làng, đứa thì đi làm xa, đứa thì nghèo quá, đứa thì không muốn “rước nợ đời”.
Cho đến một chiều cuối đông, Tạm Anh – người thợ xây mà ai cũng bảo hiền như đất – ghé nhà đưa bao gạo cảm ơn mẹ tôi vì mấy lần bà cho rau.
Anh hiền, ít nói, chăm làm. Mồ côi bố mẹ từ nhỏ, sống một mình trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ. Nghe nói tiền dành dụm được đều gửi cho đứa em họ học nghề.
Khi mẹ tôi gợi ý chuyện… nhờ anh đứng tên đứa bé, tôi tưởng anh sẽ bật cười, hoặc bỏ chạy. Nhưng anh chỉ im lặng, rồi hỏi một câu ngắn ngủn:
– Cô… có muốn giữ đứa nhỏ không?
Tôi gật đầu.
Anh cúi đầu thật lâu rồi nói:
– Nếu cô đồng ý… tôi cưới.
Tôi choáng váng.
Một người đàn ông xa lạ, nghèo, chẳng có gì… lại chấp nhận lấy tôi – một cô gái mang thai với người khác.
Tại sao?
Anh nói đơn giản:
– Tôi thương đứa bé. Nó không có tội. Với lại… cô cũng là người tốt, chỉ sai lầm thôi. Nếu tôi giúp được, thì giúp.
Còn tôi… tôi chấp nhận vì không còn đường nào khác.
ĐÁM CƯỚI NGHÈO NHẤT XÓM
Đám cưới diễn ra vội vàng. Không váy trắng, không trang điểm lộng lẫy. Tôi che bụng, đứng bên anh trong căn nhà nhỏ, nghe tiếng chúc tụng dè chừng của hàng xóm.
Ai cũng biết cái thai không phải của anh.
Nhưng anh vẫn nắm tay tôi chắc chắn.
Bàn tay rám nắng của một người thợ xây, cứng mà ấm.
Không có tuần trăng mật.
Sau ngày cưới, anh lại đi phụ hồ từ 5 giờ sáng, tối về cơm nước, giặt đồ, còn mua thêm sữa bầu cho tôi.
Không đòi hỏi, không trách móc, không một lời cay nghiệt.
Nhiều đêm tôi trằn trọc:
“Tại sao anh tốt với mình như vậy?
Anh có đòi gì không?
Có chờ tôi trả ơn không?”
Nhưng anh chưa bao giờ đòi.
NGÀY SINH CON
Tôi sinh sớm hơn dự kiến. Anh bỏ cả công trình, chạy tất tả đem tôi vào viện. Ngồi ngoài phòng sinh, anh run như cầy sấy, miệng liên tục hỏi bác sĩ:
– Cô ấy có sao không? Con bé… ổn chứ?
Khi nghe tiếng con khóc, anh bật khóc theo.
Một người đàn ông tưởng khô khan, mạnh mẽ… lại rơi nước mắt vì đứa trẻ không mang dòng máu mình.
Anh bế con, nói khe khẽ:
– Con là con của ba.
Tôi quay mặt đi, nước mắt nóng hổi.
3 NĂM SAU – HẠNH PHÚC TƯỞNG NHƯ TRÒN VẸN
Ba năm ở quê, tôi sống thanh thản hơn bao giờ hết.
Tạm Anh làm thợ xây, cuộc sống không dư dả nhưng đủ ăn. Anh tự tay dựng thêm một gian nhỏ bên hông nhà, bảo:
– Sau này bé Na có phòng riêng.
Anh không bao giờ nói nặng lời với tôi.
Không tra hỏi về quá khứ.
Không nhắc gì đến cha ruột bé Na.
Tôi chưa từng yêu anh… nhưng càng ngày càng kính trọng và biết ơn.
Mọi thứ cứ thế êm đềm, cho đến buổi chiều hôm ấy.
“THỨ” Ở TRONG VÍ CHỒNG
Hôm đó trời mưa. Anh đi làm về muộn, áo dính đầy xi măng. Tôi lấy ví anh để mua thuốc cho con bị sốt. Ví anh rơi xuống, vài tờ tiền lẫn giấy tờ bay ra.
Tôi cúi xuống nhặt… và thấy một phong bì cũ.
Bên ngoài viết bằng chữ anh tròn trịa:
“Tiền để dành cho mẹ con cô ấy – phòng khi tôi chết.”
Tim tôi thắt lại.
Tôi mở ra.
Bên trong là 10 triệu – số tiền rất lớn với một thợ xây nghèo như anh.
Và một tờ giấy, ghi bằng nét chữ run run:
“Tôi biết cô ấy chưa từng yêu tôi.
Tôi cũng biết con bé không phải con ruột tôi.
Nhưng tôi chỉ mong… nếu có chuyện gì với tôi, hai mẹ con nó không khổ.
Ở đời, ai cũng có quá khứ. Tôi không cần cô ấy trả ơn.
Chỉ cần cho tôi được thương.”
Tôi bật khóc như chưa từng khóc.
Hóa ra, anh biết tất cả.
Anh biết tôi không yêu anh.
Biết đứa bé không phải của mình.
Biết tôi từng cố níu kéo người đàn ông khác.
Nhưng anh vẫn lặng lẽ yêu, lặng lẽ chịu thiệt, lặng lẽ dành dụm từng đồng.
Tôi thấy thêm tấm hình nhỏ.
Là ảnh tôi đang ôm bé Na ngủ – chắc anh lén chụp.
Nếp ảnh đã nhàu đi, chứng tỏ anh mang trong ví rất lâu.
Tôi ngồi sụp xuống đất, khóc đến nghẹn lại.
Ba năm trời, tôi vô tâm đến mức chưa từng hỏi anh có mệt không, có khổ không, có vui không.
Tôi cứ nghĩ anh hiền quá, cam chịu quá.
Nhưng không – đó là tình yêu.
Một tình yêu không ồn ào, không đòi hỏi, không tính toán.
ĐÊM ĐÓ… TÔI CHỌN YÊU ANH
Anh về, thấy tôi ôm chiếc ví ngồi khóc, anh cuống lên:
– Sao vậy? Ai làm em buồn?
Tôi lao tới ôm anh, siết chặt đến mức anh đứng lặng người.
– Em xin lỗi… Em chưa từng đối xử đúng với anh.
– Em phát hiện rồi à? – Anh thì thầm.
– Em biết ơn anh. Và… em muốn bắt đầu lại.
– Bắt đầu gì? – Anh ngạc nhiên.
– Bắt đầu yêu anh. Thật lòng.
Anh sững sờ vài giây, rồi ôm lại tôi.
Lần đầu tiên trong ba năm, anh chủ động ôm tôi thật chặt.
SAU CÙNG… TÔI GẶP LẠI “NGƯỜI CŨ”
Một năm sau, khi tôi đưa bé Na đi tiêm chủng ở thành phố, tình cờ gặp ông Phan.
Ông ta sững lại:
– Con bé… giống tôi quá.
Tôi bế con, cười nhạt:
– Không. Nó giống ba nó.
– Tôi là ba nó.
– Không. Anh Tạm Anh mới là ba nó. Người đàn ông chưa bao giờ bỏ rơi mẹ con tôi. Người đàn ông không cần lý do để thương chúng tôi.
Ông Phan nghẹn lại.
Tôi nhìn ông một lần cuối:
– Cảm ơn anh đã rời khỏi cuộc đời tôi. Nhờ vậy tôi mới gặp được người chồng tốt nhất.
Tôi quay đi, nhẹ tênh.
Bé Na ôm cổ tôi hỏi:
– Mẹ khóc à?
Tôi cười, nụ cười thực sự hạnh phúc:
– Không con à. Mẹ chỉ thấy mình may mắn thôi.
KẾT
Tình yêu không phải lúc nào cũng đến từ những điều rực rỡ.
Đôi khi nó đến từ người đàn ông nghèo, ít nói, nắm lấy tay bạn ở thời điểm bạn tệ nhất… rồi yêu bạn bằng cả trái tim lành lặn của anh ấy.
Tôi từng sai lầm, từng mất phương hướng, từng bán rẻ bản thân vì một thứ tình yêu giả tạo.
Nhưng đến cuối cùng, tôi nhận ra:
Người đàn ông xứng đáng nhất là người ở lại, chứ không phải người đến trước.













